Chiếc Nhẫn Đi Lạc
Phan_17
– Không cần làm gì đâu…mà không…cần nhiều hơn bình thường mới
đúng…nếu có gì đó xúc phạm đến cậu mong cậu hiểu rằng anh không muốn đừng để
bụng._Minh Hàn cứ lắp bắp giải thích_
– Em không hiểu lắm nhưng họ tới rồi kìa.
Nhận thấy khuôn mặt Minh Hàn nhăn nhó kỳ lạ cậu hiểu rằng hai người này nằm
ngoài danh sách mong đợi của Minh Hàn.
– Chào anh!_người trẻ hơn cất giọng đầy hiềm khích_anh cũng có mặt ở đây sao,
đáng ra anh phải ở cái ngôi chùa đó mới phải chứ!
Anh vào đây vì công việc, em cũng vào đây chơi à?_Minh Hàn
đáp giọng khó khăn_
Quay sang nhìn Hoàng Tùng một cách soi mói, anh ta đưa tay vuốt nhẹ mặt Hoàng
Tùng làm cậu phải né ra hỏi giọng khinh khỉnh.
– Lại trò ăn vạ của anh nửa sao, anh không chán nhưng tôi thấy chán đó, anh
không tìm được cách gì mới hơn hay sao..hừ..bổn cũ soạn lại hoài.
Tùng bực mình hất tay hắn ra trong khi đó cậu nghe Minh hàn vội vã thanh minh.
– Không, không phải cậu ấy là nhân viên của Vũ Phong chỉ tiếp anh khi anh có
việc vào đây gặp Vũ Phong thôi.
Tùng càng thấy lạ khi tên này nói với Minh Hàn cái giọng xấc xược vậy mà anh
không hề có phản ứng gì mà còn tỏ ra khá cả nể.
– Tin được không đây,_hắn quay qua hỏi cậu_ cậu là người yêu hay bạn tình của
người yêu tôi vậy?
Tùng nghe lùng bùng cả lỗ tai, cậu nhìn sang thấy Minh hàn như chết trân đến là
tội nghiệp,
– Em vừa nói gì vậy, ai là người yêu của em nửa_người đi chung với hắn lên
tiếng đầy giận dữ_ còn anh thì là gì.
– Hắn quay lại vuốt vuốt ngực tên kia, làm những cử chỉ thật âu yếm…..
– Không cần lo honey vẫn là nhất trong lòng em mà.
Hoàng Tùng cứ tròn mắt nhìn thái độ của Minh Hàn, một thái độ chịu đựng đến là
bực mình.
– Bọn em ngồi cùng được chứ anh yêu?
– Không!_Hoàng Tùng khẳng định dứt khoát_ chúng tôi không muốn ai làm phiền mời
hai người qua bàn khác.
– Hình như không tới phiên cậu lên tiếng._hắn bắt bẻ, Minh Hàn chỉ biết im
lặng_
– Bửa ăn này tôi mời nên tôi có quyền không tiếp thêm khách._Tùng nói tự tin_
Hắn quay sang nhìn Minh Hàn không thấy anh có phản ứng gì hắn càng tức tối tợn.
– Anh có thể mời em mà không cần cứ phải ngồi cùng họ._tên đi cùng hắn lên
tiếng_
– Nhưng em muốn ngồi đây, không sao bửa ăn này tôi mời vậy chúng tôi có thể
ngồi đây được rồi chứ.
Hoàng Tùng nghĩ “tên này thật ngang ngược, nói tới vậy mà vẫn còn ép người,
được vậy thì tới luôn”
Cậu nhìn Minh Hàn thật đắm đuối rồi cất giọng nhẹ như bông
– Anh yêu vậy lời tỏ tình của em anh có chấp nhận không? Nếu anh đồng ý thì
chúng ta sẽ ngồi riêng với nhau thôi còn không thì đành để vị khách tốt bụng
này mời chúng ta bửa tối vậy.
Thấy thái độ của Hoàng Tùng thay đổi kỳ lạ không báo trước này làm anh càng
lúng túng tợn cứ ấp a ấp úng như gà mắc tóc. Được thể Hoàng Tùng bồi thêm
– Anh ngại em vì anh có người yêu rồi, nay người yêu của anh cũng đang có người
khác thì anh có thêm em chắc không ai phản đối đâu, em sẽ rất chung thủy không
như ai đó đâu.
Nhìn thái độ của ba người Hoàng Tùng chỉ muốn cười thật to, Minh hàn ngày càng
ấp a ấp úng, hắn thì đỏ mặt tía tai còn tên người yêu đi chung thì mặt xanh
luôn vì ghen tức. Có thể bây giờ hắn mới biết là hắn bị cắm sừng.
– Em lựa chọn ngay đi _tên người yêu tức tối quát_ một là cứ chấm dứt ở đây
không thì lập tức ra khỏi đây với anh.
Nói rồi tên người yêu quay lưng đi tuốt còn hắn lừ mắt nhìn cậu và Minh hàn
thật dữ dằn rồi cũng đi theo, trước khi đi không quên quăng lại một câu khó
hiểu.
– Tốt anh không phủ nhận việc hai người là người yêu vậy tôi coi như anh chính
thức chán tôi, anh chủ động bỏ tôi, tốt.
Nghe có mùi không bình thường cậu chắc mẩm mình làm một chuyện thừa thải
rồi…ngó Minh Hàn vừa thở phào nhưng không nhẹ nhỏm chút nào cậu ướm hỏi.
– Hình như em vừa làm điều không nên thì phải?
– Không sao với anh bây giờ cũng chẳng biết cái gì nên cái gì không nửa_Minh
hàn thở dài thườn thượt_ làm mất cả bửa ăn ngon.
– Thật sự em tò mò quá đó, cậu ấy thực sự là người yêu của anh hả?…có vẻ như
đang chứ không phải đã từng phải không?
– Đúng đang là người yêu của tôi đấy, trông tôi thảm hại lắm phải không?
– Nhưng rõ ràng là anh chàng đó đang cặp với người khác…và lạ là anh không hề
giận dữ…có vẻ anh còn sợ anh ta hiểu lầm chúng ta có gì nửa.
– Không tôi chỉ sợ mang phiền phức cho cậu thôi..
Ánh mắt Hoàng Tùng nhìn anh hoàn toàn không tin lời anh nói. Minh Hàn hiểu cái
nhìn đó dành cho anh.
– Phải cậu nói đúng anh sợ, sợ Toàn Hiếu sẽ bỏ đi khi cậu ấy không hài lòng.
Anh đã để cậu ấy làm mọi thứ mình thích…anh.._Minh Hàn dốc cạn ly rượu_ anh sợ
bị bỏ rơi, sợ cậu ấy không quay về nửa.
– Toàn Hiếu? là anh chàng hồi nảy hả..nhưng chẳng phải anh ta đã đi cùng người
khác rồi đấy sao? Còn công khai như vậy không e dè anh chút nào.
– Nhiều lúc anh cũng không hiểu nổi cậu ấy nửa là, anh không thể giữ chân cậu
ấy và anh cũng không hiểu sao cậu ấy không bỏ đi mặc dù cậu ấy luôn tìm cách
làm cho anh phải bỏ cậu ấy.
– Hay anh ta không muốn mang tiếng xấu là kẻ bỏ rơi anh?
– Cũng có thể..anh đã đánh đổi mọi thứ để có cậu ấy nhưng cuối cùng lại không
thể có được trái tim…anh thật thất bại…em biết không_Minh Hàn lại dốc cạn một
ly rượu đầy nửa để lấy can đảm nhắc lại những gì anh đã không muốn nhắc_ anh đã
từng như một tên điên dại đi bắt ghen khắp nơi, vì cậu ấy anh từ bỏ địa vị gia
đình tài sản thậm chỉ có lúc còn phản bội lại người thân ruột thịt để được sống
cùng cậu ấy vậy mà..
– Vậy là lý do anh không phải là ông chủ bự mặc dù là con trưởng phải
không_Hoàng Tùng nói giọng pha chút khôi hài_
– Ừ anh cứ tưởng không cần tiền bạc…. anh tưởng cậu ấy chỉ cần sống bên anh là
sẽ hạnh phúc nhưng…
– Nhưng thực ra anh ta cần những thứ mà anh đã từ bỏ phải không?
– Buồn cười ha, nếu có những thứ cậu ấy cần thì anh không thể cùng cậu ấy, để
có thể cùng cậu ấy thì không đáp ứng được những gì cậu ấy cần và cuối cùng cũng
mất cậu ấy.
– Vậy tính ra đường nào anh cũng thiệt thòi.
– Anh không thấy mình thiệt thòi gì mới chết chứ._Minh Hàn lại dốc thêm ly nửa_
– Cuồng si.!
– Phải, cuồng si.
– Vậy bây giờ anh quay về nhà được rồi.
– Không có đường quay về đâu, anh đã cắt con đường để quay về cắt mọi con đường
để về. Nên anh không có gì nhiều để đáp ứng những mong muốn của cậu ấy…bây giờ
anh kiệt quệ anh, anh không thể làm gì nửa..
– Vậy sao không bỏ anh ta như anh ta mong muốn cho rảnh nợ mà làm lại từ đầu.
– Anh vẫn còn yêu cậu ấy lắm, anh sợ rằng sẽ ân hận khi chủ động là người từ
bỏ…sợ rằng vì lời anh nói mà anh không được nhìn thấy cậu ấy nửa.
– Và anh chờ…Waitting là từ đó mà ra phải không?
Anh cười đồng tình.
– Anh điên rồi phải không?_ anh chống càm hỏi bâng quơ_
– Không, cũng có kẻ điên giống anh đấy thôi.
Lần này đến lượt Minh Hàn tròn mắt nhìn cậu_dù là cặp mắt cố nhướng và đã đỏ
ngầu vì rượu_
– Cũng có kẻ điên như anh sao, chỉ cho anh để có kẻ đồng hội đồng thuyền
với_Minh Hàn bắt đầu nấc_
– Thì đang ngồi trước mặt anh đây.
– Em à? Em cũng cuồng si à.
– Phải cũng giống anh thôi cứ cắm đầu yêu dù người ta chẳng coi tình cảm của
mình đáng giá được đồng hào nào…….. Này đừng say chứ, em không thể móc bóp anh
đâu mà em không có xu nào đâu đấy. cậu lay Minh Hàn khi thấy anh có dấu hiệu
muốn gục.
– Anh kêu bao nhiêu là món đã ăn hết đâu, này!
Minh Hàn gục xuống…. cậu lại thở dài “thiệt xúi quảy” dù gì đêm nay cũng là
sinh nhật cậu mà, cứ tưởng được một hôm vui vẻ ai ngờ toàn chuyện gì đâu không.
Cậu đành phải móc bóp của Minh Hàn thanh toán tiền cho nhà hàng rồi kiếm xem
Minh Hàn đang trú ở đâu rồi đưa anh về.
Minh Hàn trọ lại một khách sạn hai sao bình dân lịch sự hơi xa trung tâm thành
phố. Ra khỏi nhà hàng đã khá khuya đưa được Minh Hàn lên phòng cũng ngót nửa
đêm. Cậu quăng Minh Hàn lên giường rồi cũng lăn ra ghế xa lông ngủ, cậu không
say nhưng cũng mệt và buồn ngủ. Lúc nảy cứ mỗi lần Minh Hàn dốc một ly đều rót
đầy ly của cậu thành ra cậu cũng uống khá nhiều rượu…… vả lại cậu cũng muốn
giải trình rõ ràng với Minh hàn về việc cậu sử dụng số tiền trong bóp của anh
khi anh chưa đồng ý nên cậu quyết định ngủ lại, cũng an tâm là hung thần của
cậu ngày mốt mới về.
Sáng cậu lò dò về sau khi Minh Hàn tỉnh táo. Anh thực sự mắc cỡ khi để cho cậu
thấy bộ dạng thảm hại của anh, cậu khuyên anh vài câu về chuyện ăn uống nghỉ
ngơi cho dã rượu và số tiền cậu đã mạn phép lấy ra xài khi chưa được anh đồng
ý. Minh hàn gọi xe đưa cậu về vì anh biết chắc cậu sẽ phải đi bộ nếu anh không
làm vậy.
Vừa bước vào sân chiếc Mec quen thuộc làm cậu hoảng
“ Không thể về bất tử như thế được, như vầy là mình tiêu chắc rồi”
Không dám tin cậu tìm chị người làm hỏi
– Phải ông chủ mới về sáng nay thôi._ chị ta khẳng định chắc chắn_
Cậu thở phào bây giờ còn khá sớm chắc anh chưa tìm cậu.
– Ông chủ tìm cậu nảy giờ mà không thấy, bảo thấy cậu thì gọi lên gặp ông ấy
ngay._ chị ta phang tiếp câu sau làm cậu rụng rời_
Nụ cười tắt ngấm ngay lập tức, máy chém đã treo sẵn ngay trên đầu cậu không còn
biết kêu trời hay trách đất nửa sao mà cứ trêu ngươi cậu riết. Cứ nhè ngay lúc
cậu sơ hở là…
– Hình như ông chủ có khách đó, tui thấy ổng cũng bực mình lắm cậu lên đại đi
càng trể càng thiệt thân.
– Ông chủ kiếm tôi bao lâu rồi chị?
– Chắc chừng mười lăm phút hà, nhưng ông ấy biết cậu không có nhà rồi.
Bước nhanh lên cầu thang nhưng dừng lại ngoài cửa phòng làm việc, cậu hít một
hơi thật sâu thở ra thật chậm rồi mới gõ cửa.
– Vào đi,_tiếng anh không chút nhẹ nhàng_
Đẩy cửa bước vào, anh vẫn ngồi sau bàn làm việc như mọi khi nhưng trước bàn làm
việc của anh như đã được chị người làm báo trước có khách…và người này cậu cũng
biết..
– Toàn Hiếu!.
Cậu buộc miệng vì quá ngạc nhiên khi anh chàng này lại có mặt ở đây lúc sáng
sớm như vậy sau một buổi tối đầy lằng nhằng.
“Không lẻ tới đây méc tội mình”
– Vậy là cậu biết Toàn Hiếu?.
Anh gằn hỏi và đứng lên bước chậm tới gần cậu vừa đi vừa chờ câu trả lời. Khi
vừa vào phòng cậu đã liếc sơ khắp phòng tìm xem có tên đao phủ của cậu không,
nhưng không thấy ai ngoài Toàn Hiếu và anh, vậy là không nghiêm trọng lắm cậu
cũng đỡ lo nên an tâm trả lời.
– Vâng, em cũng vừa mới..
– Vậy là chuyện hôm qua cũng không có gì sai?
– Vâng em có hơi xúc..
Rầm…cậu văng trở ngược ra cửa va phải cánh cửa gỗ gây nên một tiếng ồn thật
kinh khủng.
Không thở nổi cậu gập người ôm bụng cố gắng điều hòa lại hơi thở, “ Đau Quá”
không hiểu sao cậu lại thấy đau như vậy nó như xé nát cả lồng ngược cậu rát
bỏng.
– Đứng lên._anh ra lệnh_
Cậu cố gắng đứng lên như không thể đứng thẳng nổi, cậu tựa vào cánh cửa không
có lời nào để nói. Cậu chờ đợi những cú đá dữ dội như vừa rồi nhưng có vẻ như
anh không muốn đánh cậu tiếp hay là chưa muốn đánh tiếp ngay bây giờ.
Anh quay trở lại bàn ngồi xuống, nhìn thẳng vào cậu gằn hỏi
– Cậu và Minh Hàn biết nhau bao lâu rồi?
– Chỉ từ lúc anh ấy tới đây cùng em gái anh lần trước, anh biết mà?
– Vậy hai người trở thành người yêu nhanh chóng vậy sao?. Tình yêu của cậu cũng
biết tìm những chỗ tốt mà để quá hả?
– Không_cậu trả lời khó khăn_em với anh ấy đâu có gì.
– Cậu biết Toàn Hiếu phải không
Cậu gật đầu xác nhận lần nửa
– Vậy biết Toàn Hiếu là gì của Minh Hàn chứ.
Cậu lại gật đầu
– Trả lời to lên_anh quát_
– Là người yêu._cậu không dám cãi_
– Vậy hôm nay người ta đến nhà bắt gian tình cậu biết chứ?
Hoàng Tùng không thể tin lời mình vừa nghe
– Bắt gian tình?…Ai?…em và anh Minh Hàn á?
– Đúng.
– Làm gì có chuyện đó, em đã bảo không có gì mà. Em chỉ tình cờ gặp ngoài phố
rồi đi ăn bửa tối thôi.
– Tôi rõ ràng nghe cậu ta bảo rằng cậu trở thành người yêu của Minh Hàn mà, còn
đuổi tôi đi khỏi đó để hai người tự do thân mật nửa. Bây giờ đứng trước mặt anh
nên không dám nhận thôi._Toàn Hiếu xen vào giọng phẫn nộ_
– Không phải_Hoàng Tùng cố gắng át lời_ Em chỉ đùa thôi, anh Minh Hàn có xác
nhận là người yêu gì đâu.
– Có xác nhận không?_Vũ Phong hỏi Toàn Hiếu_
Toàn Hiếu ngớ cả người, đúng là lúc đó chỉ mình Tùng nói còn Minh Hàn cứ ú ớ có
nói gì đâu mà xác với nhận.
– Không xác nhận nhưng anh ta đâu có phủ nhận.
Thấy có kẻ hở cậu vội len vô biện minh với Vũ Phong
– Anh ấy không nói được vì lúc đó anh ấy đang giận anh ta _chỉ Toàn Hiếu_ đã
dẫn người yêu khác tới trước mặt anh ấy. Vì thấy anh ta cứ làm cho anh Minh Hàn
khó xử nên em mới nói vậy thôi chứ không có gì hết.
Toàn Hiếu quay qua đập tay xuống bàn đánh rầm một cái.
– Nhưng khi tôi hỏi anh ta đã chính thức bỏ tôi anh ta cũng không phủ nhận. Tôi
đã làm đúng thỏa thuận anh trả giấy nợ cho tôi ngay lập tức.
Vũ Phong quay sang hỏi Hoàng Tùng
– Minh Hàn có xác nhận là anh ta sẽ chia tay với cậu ta không?
Hoàng Tùng cũng lúng túng khi bị hỏi như vậy, cậu không biết phải trả lời như
thế nào mới phải, đành trả lời đúng sự thật
– Không. _Vì Minh Hàn từ đầu tới cuối có nói gì đâu_
Lập tức Toàn Hiếu trừng mắt nhìn cậu làm cậu phải né đi
– Chỉ cần xác nhận là anh ta đã bỏ tôi cậu có thể độc chiếm anh ta rồi tại sao
phải nói láo chứ.
– Tôi có nói láo gì đâu chứ._cậu vẫn tựa vào cửa tay vẫn ôm bụng cố gắng chống
trả_thực sự anh ấy có nói gì đâu, mà tôi không có là người yêu gì cả sao cứ nói
mãi thế.
– Vậy cậu đi được rồi, mọi thỏa thuận vẫn còn hiệu lực._ Vũ Phong ngồi tựa trên
ghế đan hai tay vào nhau nhìn Toàn Hiếu giọng tiễn khách, ra vẻ đã kết thúc_
– KHÔNG THỂ NÀO!!!!!!!.
– Đừng để tôi đổi ý_giọng anh chắc nịch_
Toàn Hiếu giận dữ quay đi hất đổ cả bức tượng pha lê trang trí đặt trên bàn làm
việc của Vũ Phong, mảnh vở văng tung tóe. Ra đến cửa anh ta hất Hoàng Tùng té
chúi nhủi qua một bên giật mạnh cánh cửa mở ra rồi đóng cửa cũng không hề nhẹ
nhàng gì.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian